28 thg 3, 2016

Khóc một dòng sông


Tôi hay nhớ về quê nhà vào buổi chiều.
Nhất là những buổi chiều mưa rơi.
Cũng may Cali trời mưa ít không như Sài Gòn
Nếu không tôi đã khóc một dòng sông.

Không chi xót xa cho bằng thân phận người
Xa nhà sống một mình đơn côi.
Cũng may thời gian qua vun vút không như Sài Gòn
Nếu không tôi đã khóc một dòng sông.

Khóc một dòng sông, tôi đã khóc một dòng sông.
Một dòng sông dài, nhớ cha, nhớ mẹ.
Nhớ anh, nhớ chị.
Khóc một dòng sông, tôi đã khóc một dòng sông.
Một dòng sông dài, những chiều mưa tôi khóc.
Khóc một dòng sông.

7 thg 5, 2015

Dư âm




Dư âm 
Phan Xuân Thi
(1985 – 2014).

Có gì trong cơn gió chiều nay
Em lặng lẽ nghe tim mình thấm lạnh
Có phải đông về không báo trước ?
Anh xa rồi hơi ấm hóa mong manh.
Có gì trong câu hát chiều nay ?
Em lặng lẽ ru mình trong kỷ niệm
Có phải lòng anh dâng nỗi nhớ
Nên gửi tình trong câu hát không tên.
Có gì trong ánh mắt thân quen
Đang lạc giữa dòng người trên phố
Em thảng thốt nghe tim mình đập vội
Thoáng mắt buồn có phải của người xưa ?
Có gì đâu, gió vẫn lặng chiều mưa
Có gì đâu trong dư âm câu hát
Phố vắng anh vẫn không hề đổi khác
Chỉ em buồn, em tưởng tượng xa xôi.

2 thg 5, 2015

Có phải em mùa thu Hà nội





 Tự tình thu 
   Phan Xuân Thi
Thu Hà Nội lạc hồn vào đất lạnh  
Nắng nhạt vàng, sắc lá cũng gầy hao  
Nỗi nhớ như sương chợt hóa thành mỏng mảnh
Con dế buồn ứ nghẹn khúc đồng dao
Em vẫn đi về qua phố nhỏ  
Hoa sữa thơm vương nhẹ vai mềm
  Bước thu lặng trong chiều không bóng nắng
Có nỗi niềm không thể gọi thành tên
Em nhớ  
Em quên
 Em gói hết ân tình chất đầy túi gió
 Không trao ai, em cất lấy riêng mình  
Nơi tận cùng con tim, chưa một lần lay khẽ  
Đợi một ngày thức dậy đón bình minh
Giọt hồng lung linh nghiêng nghiêng mắt nắng
 Em trải lòng, gom nỗi nhớ tràn ngăn  
Dành tặng riêng anh một chút hồn thu lặng
 Để ánh mắt cười ru ấm một đời thơ…


23 thg 1, 2015

Ngày hôm qua



Em đã đi đoạn đường không anh,
Đã nghe tim mình chật chội.
Thời gian đã trôi quá vội,
Đánh rơi lại dửng dưng… Buồn!

Đã quen đoạn đường không anh,
Quán café xưa giờ lạ.
Em hết còn như chiếc lá,
Thôi hờn, thôi giận vu vơ.

Đã qua một thuở làm thơ,
Về anh, tình yêu em đợi.
Hoài niệm đã xa vời vợi,
Tựa như mộng đẹp bên đời.

Ngày hôm qua đã đi qua,
Em thôi buộc mình ở lại.
Chỉ duy một điều mãi mãi
,Rằng anh có thật trong đời!
Quỳnh Phương

18 thg 6, 2014

Em đi






Em đi rồi


Em đi rồi một mình anh đứng bơ vơ
Cây thông gầy giũ buồn trăng gió xác xơ
Con chim nào gọi bầy cất tiếng thiết tha
Chim ơi muộn màng tình đã bay xa

Em đi rồi một mình anh với cô đơn
Công viên buồn lạnh lùng tiếng dế nỉ non
Dế có còn lặng nghe khúc hát yêu thương
Những buổi chiều về nồng ấm uyên ương

Còn gì đâu tình như sương khói tan rồi
Lời hẹn hò chỉ như cơn gió thoảng thôi
Một mình anh và nước mắt khóc chia phôi
Yêu thương như con tàu lìa khỏi ga cuộc đời

Em đi rồi, đường dài anh bước đơn côi
Chiếc lá vàng muộn màng rơi lướt trên môi
Nhớ hôm nào nụ hôn ngây ngất ta trao
Cho nhau tình nồng ngỡ đến mai sau

Em đi rồi, tình ta có lúc chia phôi
Như cơn mưa rào, như nắng qua khơi
Phút cuối cùng gửi người yêu dấu xa xôi
Xin em mang theo hạnh phúc em một đờ
i

Tuổi đá buồn


 Mình chợt ngộ ra , mình còn may mắn lắm .
 Dalat mấy tuần qua , buổi chiều trời cứ mưa mãi , căn nhà mùi lá thông ẩm thoang thoảng,
 cái bàn ăn vẫn còn đủ ghế mà bây giờ chỉ có mỗi mình An
 " con mời mẹ , con mời bố "
thời gian qua nhanh nhớ ngày nào mình vẫn còn gia đình hạnh phúc
 Mấy năm trước mình chỉ về ngày giỗ mẹ , bây giờ lại giỗ bố trong ngày father's day.

Happiness is nothing more than good health and a bad memory. 
(Albert Schweitzer)

Mình sức khỏe kém sao lại cứ mãi nhớ?
Lúc này ; ước gì mình có một đứa em nhỉ ?

lyric:
Trời còn làm mưa
Mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn
Em mang em mang
Đi về giáo đường
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai
Đóa hoa hồng
Cài lên tóc mây
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm ....


6 thg 6, 2014

Phũ phàng




Phũ phàng

Thà rằng em hiện ra mùa đông
để tôi về quàng thêm khăn ấm
còn hơn em cứ nương nhờ đằm thắm
tan chảy tôi
rồi
em đóng băng.

Em,
xa vời miền trăng
sà xuống tôi
đông tràn liếp gió
này,
tiên trăng bé nhỏ
ngâm cháy tôi
rồi
em tàn tro.

Tuổi thơ
xa hút cánh cò
nguyệt hồn khuất nửa
em vò tim tôi.


  
 Chênh vênh

 Không anh
Hà Nội hanh hao nắng
phố cũ vàng thơ
lạnh tê lòng
mi biếc em đan hồn mây xám
dẫu vắng mưa chiều hắt bên song.

Không anh
ai sưởi ấm mùa Đông?
manh mong đài tim yếu đuối
Em. Một vầng thiếu nữ
Ôm sao chặt giá băng...

Đêm buốt vầng thơ. Khuyết sông trăng
Thốc tim em bốn bề gió trống
Không anh. Cảm xúc ngừng xao động
Ngây dại hồn em
anh biết không...

thơ Xuân Thi




12 thg 5, 2014

Kiss the Rain [Yiruma]



Rồi ngày anh xa mãi mãi
Ngày cơn mưa buồn réo rắt
Chỉ còn mình em nơi đây, 
ôm giấc mơ ngọt ngào
Nhưng cũng chỉ là mơ thôi
Anh đã xa rất xa
Mình em đứng...chờ anh...ngày mưa...

Nhòa trong cơn mưa
Từng giọt nước rơi
Dặn lòng cố gắng không đau 
nhưng sao mi em lại rơi nước mắt
Chợt òa em khóc
Nước mắt như mưa
Chẳng hay anh - ở nơi xa ấy...
anh-có-biết...chăng?
 
Lặng yên cơn mưa phía trước
Dù cho dòng đời vẫn bước
Dù cho anh đi xa, em vẫn luôn yêu anh...
Với hy vọng thật mong manh,
 vẫn luôn chờ tin anh...
Dù anh đã cố...làm em...hận anh

Mình em trong mưa
nụ hôn chiều mưa...

30 thg 7, 2013

Nhà xưa


Về căn nhà xưa thêm buồn phiền, sau nhiều năm ra đi mình có được gì  ?

Ngày về về quê mẹ, sau hơn mười năm tha phương. Căn nhà xưa , khu vườn cũng đã thay chủ mới. Về mà như lang thang vô hướng. Mình đi về đâu? Nghe đắng chát đến tận cổ họng… bước đi trên con đường xưa, nghe tuổi thơ réo gọi về những ngày xưa cũ. Nghe văng vẳng trẻ con nô đùa ngày hè. Cái đuôi con diều giấy bị gió cuốn đi và mắc trên ngọn cây, gió đùa lất phất… vẫy chào hay khóc với mình kia ...

Mồ mẹ xanh cỏ, bám đầy dây leo và bụi bặm. Khóc cho sự ơ thờ của mình, mười năm tình phai nghĩa tận. Chuyến về lần này sao buồn quá đỗi, mà mười năm ra đi cũng đâu có vui gì. Hay chăng đó là sự trừng phạt cho một thời dại khờ nông nổi? nhìn quê đang trước mặt đây mà lòng trĩu nặng.

“Nhà là nơi cuối cùng ta về, khi không còn nơi nào để đến sau những giông bão đời người. Mẹ là người cuối cùng dang tay đón ta, khi ta không còn ai che chở”.

Điều đó đối với mình không còn nữa. Bởi quê đang ở đây mà không phải là quê, nhà đang ở đây mà không phải là nhà, mẹ đang ở đây mà mình không thể khóc òa với Mẹ. Thật là đau khổ khi phải đối diện với những thứ cảm xúc chợt đến. Cái gì cũng đã xa xôi, chối từ, vĩnh biệt…

Oh !Ai đó xúc cảm giống mình cùng nỗi niềm cung bậc năm cũ .
Để gió cuốn đi , để gió cuốn đi
Bạn ơi đừng ốm mãi như mình nha .

Dalat ngày về



  Cái đau khổ của con người là nhớ nhưng phải giả vờ quên, đa đoan nhưng giả vờ khờ dại, nặng mang mà vẫn biết mình sống ơ thờ lạnh nhạt...