Tự tình thu
Phan Xuân Thi
Thu Hà Nội lạc hồn vào đất lạnh
Nắng nhạt vàng, sắc lá cũng gầy hao
Nỗi nhớ như sương chợt hóa thành mỏng mảnh
Con dế buồn ứ nghẹn khúc đồng dao
Nắng nhạt vàng, sắc lá cũng gầy hao
Nỗi nhớ như sương chợt hóa thành mỏng mảnh
Con dế buồn ứ nghẹn khúc đồng dao
Em vẫn đi về qua phố nhỏ
Hoa sữa thơm vương nhẹ vai mềm
Bước thu lặng trong chiều không bóng nắng
Có nỗi niềm không thể gọi thành tên
Hoa sữa thơm vương nhẹ vai mềm
Bước thu lặng trong chiều không bóng nắng
Có nỗi niềm không thể gọi thành tên
Em nhớ
Em quên
Em gói hết ân tình chất đầy túi gió
Không trao ai, em cất lấy riêng mình
Nơi tận cùng con tim, chưa một lần lay khẽ
Đợi một ngày thức dậy đón bình minh
Em quên
Em gói hết ân tình chất đầy túi gió
Không trao ai, em cất lấy riêng mình
Nơi tận cùng con tim, chưa một lần lay khẽ
Đợi một ngày thức dậy đón bình minh
Giọt hồng lung linh nghiêng nghiêng mắt nắng
Em trải lòng, gom nỗi nhớ tràn ngăn
Dành tặng riêng anh một chút hồn thu lặng
Để ánh mắt cười ru ấm một đời thơ…
Em trải lòng, gom nỗi nhớ tràn ngăn
Dành tặng riêng anh một chút hồn thu lặng
Để ánh mắt cười ru ấm một đời thơ…