Một hôm , có chàng thi sĩ đi ngang qua vườn rào kia, giật mình thấy một bông bụp đỏ ở bờ giậu, cái bông bụp rất tầm thường như hàng ngày chàng vẫn thấy khi qua lại chốn này, bỗng nhiên như nở một nụ cười mầu nhiệm, rồi không chỉ cười, nó hát, và chàng thi sĩ chỉ còn biết cúi đầu . Vâng, chàng đã nghe . Nghe không phải từ bông hoa kia mà từ trong trái tim mình . Và chàng sửng sốt. Mọi thứ như khác hẳn. Đã thoát ra , đã vượt ra , vượt qua ... Người ta có thể nghĩ chàng thi sĩ chắc điên, có điều chàng biết rất rõ chàng đã nghe, đã thấy một điều kỳ lạ . Một thứ mật ngữ .
Chúng ta bây giờ hình như có quá ít thì giờ để nghe tiếng nói của trái tim mình, dù chỉ cần nhấp con chuột trên vi tính thì đã nối trọn vòng trái đất, vậy mà người ta có vẻ ngày càng xa nhau hơn, xa với người và xa cả với mình. Một thi sĩ đã phải kêu lên :"...Không có thì giờ ! Chim lấy đâu mà về tổ . Tôi lấy đâu mà làm thơ. Em lấy đâu mà đọc những bài thơ tôi viết ?..." (**)
source :Bs.Đỗ Hồng Ngọc (trích)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét