Tự xóa
Là nước một dòng sông lớn.
Em cần chi giọt sương anh.
Là cỏ mùa thu xanh rợn.
Cần chi lá úa xa cành .
Vẫn biết em về trước hẹn
Lòng anh chưa kịp mùa xuân
Hạnh phúc nào như cánh én
Qua chiều gọi chút bâng khuâng
Thôi em,vầng trăng một nửa
Người yêu hay cũng lưng chừng
Một vết thương lòng gõ của
Bốn mùa mưa nắng rưng rưng
Thôi em buồn vui tự xoá
Người yêu thấp thoáng bên đời
Như có mà không gì cả
Tháng ngày sấp ngửa cuộc đời
Nếu biết em là ngọn cỏ
Tiếc gì anh chẳng là gió sương
Chỉ sợ mùa thu qua ngõ
Heo may xô dạt lá vườn...
Nguyễn Quang Hưng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét