MƯA
thơ QP
Em viết thư cho anh gởi vào mây,
Trên đừơng đi mây làm rơi xuống đất.
Nhưng tình yêu em không hề đánh mất,
Dòng chữ em nghiêng hoá một ngày mưa...
Thế là trời mưa không biết mấy thì vừa,
Em xa phố, nhớ cơn mưa thành phố
Mỗi ngày nghiêng nón đi về ngang lối nhỏ,
Em trách mây vụng về làm em phải xa anh.
Bao nhiêu ngày mà nỗi nhớ vẫn xanh,
Mây vẫn giăng, mưa vẫn về êm ả.
Dòng thư em gởi về anh tất cả,
Nhớ anh nhiều những lúc trời mưa.
Cho em được yêu anh vào ngày mưa,
Mặc cho tóc ướt vì ô không che đủ.
Em vẫn yêu, vẫn yêu không do dự
Mưa có làm anh nhớ cánh thư em?
Đọc thơ mình và tự khóc
Em - kẻ ngốc tự đọc thơ mình và tự khóc
Nhưng viển vông có ý nghĩa của riêng mình
Em cứ ngỡ hạnh phúc là một nơi vô định
Có ai nhận ra rằng nó đã chẳng ở xa?
Những ngày qua, ngày qua và đêm qua
Vì anh đang xa chắc là anh chẳng biết
Em ở đây đọc những dòng thơ mình viết
Tự gục đầu cho nhung nhớ khỏi tràn ra.
Không biết cách nào cho kỷ niệm phôi pha
Em nằm mơ đến từng trang cổ tích
Nàng Lọ Lem mang đôi giày ngọc bích
Vì hạnh phúc của mình mà trải vượt gian nan.
Em từng ước mình vô nghĩa với thời gian
Em sẽ nhắm mắt, giấc ngủ dài thanh thản
Chỉ bừng tỉnh trước tình yêu đơn giản
Không có hoa hồng mà vẫn sáng lung linh.
Nhưng tình yêu giống một mảnh thủy tinh
Chỉ vẹn nguyên khi nâng niu gìn giữ
Em vụng quá, mải nhìn về quá khứ
Nên chẳng ngờ gương vỡ cứa vào tay.
Và sẽ vẫn trôi qua những tháng ngày
Em tự đọc thơ mình rồi tự khóc
Tự mình vấp chân vào giấc mơ khó nhọc
Ở tận cuối đường em, anh cũng chẳng ở gần.
Quỳnh Phương
source: Sarah 's blog
http://erichoangan.blogspot.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét