22 thg 9, 2007

Hứa đi anh (thơ Mai Đình)

Thơ của Mai Đình đọc thơ mình không khỏi ngậm ngùi ,nghĩ về người thi sĩ vốn tài hoa, nhưng lại yểu mệnh, vắn số.... thi nhân Hàn Mạc Tử





ANH HỨA ĐI ANH 
 (Thơ Mai Đình viết cho thi nhân Hàn mạc Tử)
"Em đã yêu anh đến dại người
Lòng em ngày tháng dễ nào nguôi
Yêu anh trên hết tình yêu mến
Và sẽ yêu anh suốt một đời"


"Yêu anh trong lúc anh lâm chung
Mới thấy tình em yêu lạ lùng
Rải khắp bầu trời kia chưa lấp
Mong anh lành mạnh mới đáng công"


"Anh lành, anh sẽ tặng em chi
Tặng cả đời anh, cả hồn thi
Với cả những gì anh ước vọng
Cả hồn, cả xác, cả tình si"

Anh hứa đi anh, hứa thế nghe
Cho em tưởng tượng, em say mê
Em quên ngày tháng đời đau khổ
Để đón hồn anh lúc tái tê".



Tưởng niệm thi nhân Hàn mạc Tử nhân ngày sinh của ông..22/9

21 thg 9, 2007

Nothing's gonna change my love for you


Nothing's gonna change my love for you
Lyric
If I had to live my life without you near me
The days would all be empty
The nights would seem so long
With you I see forever oh so clearly
I might have been in love before
But it never felt this strong
Our dreams are young and we both know
They'll take us where we want to go
Hold me now
Touch me now
I don't want to live without you

Chorus :
Nothing's gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
One thing you can be sure of
I'll never ask for more than your love
Nothing's gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
The world might change my whole life through but
Nothing’s gonna change my love for you

If the road ahead is not so easy
Our love will lead the way for us
Like a guiding star
I'll be there for you if you should need me
You don't have to change a thing
I love you just the way you are
So come with me and share the view
I'll help you see forever too
Hold me now
Touch me now
I don't want to live without you
Candle
Không có gì có thể thay đổi tình yêu của anh..
Nếu cuộc sống này của anh không có em bên cạnh
Thì tất cả chỉ còn là những chuỗi ngày trống trải
và những đêm dài vô tận..
Với em, anh cảm nhận được sự vĩnh cữu cách rõ ràng
Có lẽ anh đã từng yêu
Nhưng anh chưa từng cảm thấy mãnh liệt đến thế
Cả anh và em đều biết, giấc mơ của chúng ta chỉ mới bắt đầu
Giấc mơ ấy sẽ dắt ta đến nơi ta muốn
Hãy giữ lấy anh,
hãy đến bên anh..
Anh khônng còn muốn sống nếu thiếu vắng người...


Không gì có thể thay đổi tình yêu của anhdành cho em
Anh cần em biết rằng anh yêu em biết bao nhiêu
Hãy yên tâm em nhé
Anh sẽ không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì hơn tình yêu của em
Không gì có thể thay đổi tình yêu của anh dành cho em
Em phải biết rằng anh yêu em biết bao nhiêu
Thế giới này dẫu có điên đảo
nhưng cũng chẳng thể nào thay đổi được tình yêu của anh

Dẫu con đường phía trước chẳng chút dễ dàng
Tình yêu sẽ đưa lối cho ta
tựa một vì sao dẫn đường
Anh sẽ nơi đây nếu em cần đến
Chẳng phải thay đổi gì đâu, em ơi
Anh yêu em vì đó là em.
Vậy hãy đến bên anh và chia sẽ mọi điều
Và anh cũng sẽ cho em thấy được sự vĩnh cữu
Hãy ôm lấy anh
giữ chặt lấy anh
Anh không muốn sống nữa nếu thiếu vắng em

" Tình yêu không là vĩnh cửu, chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu".. Và có lẽ nhân vật trong ca khúc đã có diễm phúc sống trong những phút giây bất tận ấy ....bài hát thật dễ thương @

fall

cute

18 thg 9, 2007

Tí tách

Khi mình mất ngủ trái tim tỉnh thức, tất cả mọi thứ réo rắt hoà theo, tâm hồn, ánh mắt ..
Hoa violet tím ngắt, mùi hương dìu dịu hoà trong gió ..Có những thứ ta chờ đợi, mong muốn, và bất ngờ ngay bên cạnh ,, nhưng chẳng nắm bắt được .
Thẳng thắn , đúng mực trong tình cảm, đôi khi phũ phàng với nó .. những giọt nước mắt lẹ làng rơi nhanh trong thanh âm ồn ào xáo động .. vội vàng quá ..
Mình hiểu, nhận ra nhiều thứ ..thế đấy !!!

Ừh thì là đêm rồi đấy . đâu đây có hai mảnh hồn chạm nhẹ .. chả có lời nói .. tận sâu thẩm hiểu được những gì là cảm xúc .. Thế thôi ..hạnh phúc ..
ừh thì đó chỉ là nhỏ nhoi, nhỏ nhoi lắm .. chả là gì cả ..
ừh thì vu vơ thật .. khó hiểu ...

source:blogger

Vẫn thế .. mình ngồi đây, gõ những dòng chữ ...trên keyboard , âm thanh tí tách kêu ..tản mạn vào đêm ..

Mưa khóc

 


Hắn im im một lúc, rồi gõ phím.
..Vậy cuối cùng, em không còn thích làm thơ nói về mưa nữa thật à? .

..."uhm" Bài nhạc yêu thích đã cất nốt nhạc cuối . Kí ức cũng đã khô, vậy còn thích mưa làm gì nữa hả anh?
... Em cũng không khóc trong mưa, phải không?

Hắn lại hỏi tiếp, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, với tay ngoài song cửa cảm nhận dư vị của những giọt mưa thu chợt ào đến.

...Không. em đã nói là em không khóc, em quên rồi mà ....
....Vậy thì mưa khóc thật rồi…mưa khóc.
.

Er.nk0907

17 thg 9, 2007

Hoa thach thảo


T
rên đồi hoa ấy, ngôi nhà nhỏ vẫn còn giữ lại được cây đàn dương cầm màu trắng,quán cà phê cũ nằm giữa những sắc vàng lẫn màu nắng gió và những mùa hoa vẫn đi về.
Thóang vi vu trong gió, người ta vẫn dễ tưởng nhầm rằng mình nghe thấy đâu đấy một hai giai điệu quen quen. Có đôi lúc, những người khách du lịch vẫn ghé qua quán cà phê nhỏ để nghỉ chân, và ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng dương cầm, nhưng khi nhìn vào bên trong thì chỉ thấy một chiếc dương cầm trắng đặt giữa căn phòng toàn những bức tranh vẽ một người con trai nằm giữa đồng hoa thạch thảo. Hoặc nếu có ai đi lên một lối nhỏ dẫn lên đến đỉnh đồi, có thể họ sẽ nhìn thấy một ngôi mộ nhỏ xinh bao phủ bởi những khóm thạch thảo vàng ươm lúc nào cũng được cắt tỉa gọn gàng. ....
Er source :blog

16 thg 9, 2007

Hãy để anh làm cánh chuồn mãi mãi trên vai em...




Thạch thảo ra hoa rồi lại tàn úa, 
 Hãy để anh làm cánh chuồn mãi mãi trên vai em...


Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?" Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng"

Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng"

Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.

Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.

Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.

Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.

Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"

Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!"

Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: " Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..." 

 Dịch:
Trang Hạ 
"Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ. " 

Văn hóa Blog...Đọc và ngẫm.

Đã là con người thì chúng ta vốn dĩ không thể tách khỏi tập thể sống độc lập mà vẫn tồn tại được, bạn thử tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ ra sao khi không có bạn bè, người thân bên cạnh. Chính tư duy này hình thành văn hóa cư xử giữa người với người với nhau, 1 công ty muốn tồn tại cũng cần có phải có 1 sợi dây vô hình gắn kết nhân viên với nhau đó chính là văn hóa công ty- Bản nội quy vô hình để các nhân viên nhìn vào đó mà biết cách cư xử, làm việc sao cho có kỷ luật phải lẽ. Vậy còn ở Blog thì sao. Hiện nay việc 1 người sở hữu 1 blog là điều hết sức bình thường và phổ biến. Nhưng liệu họ có biết cách sử dụng Blog của mình không. Tại sao có những Blog có hàng nghìn lượt người (Page Views-1 danh từ khá phổ biến của các Blogger và nhiều người cố gắng bằng mọi cách để tăng PV của mình lên thật nhanh để có thể so sánh với bạn bè về giá trị Blog của mình bằng nhiều thủ thuật như xì pam, comment vô Blog nổi tiếng, dùng tool...) vô đọc, còn có những Blog thì mỗi ngày có vài lượt người...Bạn đừng vội ganh tị hay oán trách gì vội. Đầu tiên bạn hãy xem lại chính mình đã "Tiên trách kỷ, hậu trách nhân"...Và sau đây câu chuyện bắt đầu


Vì sao tôi “sút văng” bạn ra khỏi thế giới của tôi? 

Tôi sẵn sàng “sút” văng bạn ra khỏi thế giới của tôi nếu bạn chỉ được có thế!

Tôi chẳng biết bạn từ đâu tới, bạn lò dò đi vào blog của tôi, add nó mà không thèm viết vài dòng cho chủ nhà . Rồi tót ngay về nhà mình, chờ đợi việc tôi và bạn sẽ trở thành bạn của nhau, hoặc chí ít cũng là tôi qua bên đó chào hỏi bạn. Xin lỗi, bạn nhầm, tôi rất lấy làm phiền lòng về bạn, vì bạn làm tôi mất công “delete”.
Bạn lấy lý do mình là người bận bịu? Để tôi nói cho bạn nghe thế này nhé: Không phải chỉ riêng mình bạn bận đâu, tất cả chúng ta đều có 24 giờ mỗi ngày để dành thời gian cho công việc, học tập (nếu có thể). Tuỳ từng mức độ và tính chất công việc khác nhau nên mức độ dành thời gian để quan tâm đến bạn bè cũng sẽ khác nhau. Dù vậy, nếu bạn đã có thời gian lập ra blog và đi add để kết bạn, có nghĩa là bạn vẫn có thể bỏ thời gian ra để hỏi thăm và chia sẻ tâm sự với những người xung quanh. Không ai bắt bạn phải ngày nào cũng nhảy bổ sang hỏi thăm và chúc tụng họ cả. Chỉ là thỉnh thoảng, bạn hãy ghé thăm, quan tâm xem bạn bè mình dạo này thế nào thôi. Nếu chỉ có việc ấy mà bạn cũng không làm được, thì tôi quả thật cũng chẳng luyến tiếc một người ích kỷ như bạn làm gì cả. Bởi bạn có hiểu gì về tôi đâu, tôi và bạn chẳng có gì để nói với nhau cả. Vậy nên bạn đừng msg trách móc vì tôi đã gạt bỏ bạn ra khỏi vương quốc của mình, bạn hoàn toàn "xứng đáng" bị như vậy. Chẳng có lý do gì để bạn nghĩ rằng tôi đã sai. 

Bạn lười nhác thật đấy, lâu lắm mới thấy bạn ghé qua nhà tôi, comment một dòng rất vớ vẩn, khi mà cái entry của tôi đang nói rằng những ngày gần đây với tôi thật tồi tệ, thì bạn cũng chẳng thèm đọc, chỉ hỏi cộc lốc một câu: "Dạo này thế nào ban?" rồi về nhà. Tôi đọc câu đó của bạn mà cảm thấy không chịu được, chỉ muốn delete ngay nó đi thôi, và cũng chán chẳng buồn trả lời bạn làm gì cho mất thời gian. Thà rằng tôi dành khoảng thời gian đó quan tâm đến những người bạn yêu dấu của mình vẫn tốt hơn nhiều.

Qua blog của tôi, chẳng cần nhìn xem tôi là người thế nào, bạn lao vào hỏi: "ban tên là gì? Nhà ban ở đâu đó? ban bao nhiêu tuổi rồi?..." Toàn những câu hỏi ngớ ngẩn trong khi tên tuổi tôi và nơi ở hiện lù lù ngay profile. Hay bạn vô duyên hết cỡ khi đi xăm soi blog người khác, đánh giá một câu rất gọi đòn đại loại như: "Cái màu theme này sáng quá, tôi không ưa màu đỏ, bạn đổi cái khác đi"... và chính những câu nói sỗ sàng đó khiến bạn bị mất điểm ngay từ vòng gửi xe. Mỗi người chúng ta đều có một gu thẩm mỹ và sở thích khác nhau. Chưa nói đến chuyện bạn chẳng có tư cách gì để ra lệnh hay yêu cầu người khác đổi theme, đổi avata thì riêng khoản bạn trịch thượng, cho rằng ta đây sành điệu cũng đủ để tôi đánh giá bạn.

Tôi chẳng cần bạn qua blog tôi, comment một câu tôi và bạn bè tôi chẳng ai hiểu. Bạn xấn sổ vào bóc tem entry tôi tâm đắc và dành cho nó những tình cảm cao đẹp khi viết về một người quan trọng, rồi bạn cười ha ha và bỏ về. Hay bạn chẳng cần đọc một dòng nào trong tâm sự rất chân thành của tôi, chẳng cần chia sẻ, mà xuống dưới comment một câu lạc chủ đề, hoặc khen những lời không đúng với thời điểm và tâm trạng của chủ nhân. Bạn vô tình làm cho người khác phải phật ý khi dè bỉu cái vấn đề họ cho rằng đáng học hỏi, nếu bạn làm thế với tôi, tôi chẳng ngại ngần gì mà không “chẵng đặng đừng” những lời không hoa mỹ và “đá văng” cái comment của bạn ngay lập tức.

Bạn gửi tin nhắn đồng loạt cho một đống các blogger trong friend list và kêu gọi họ qua comment và viết testimonial cho bạn. Sao bạn vô duyên thế, sao bạn không hiểu một điều rất đơn giản rằng sẽ chẳng có ai hơi đi comment cho bạn nếu bạn chẳng comment cho họ. Bạn không hiểu chính xác ý nghĩa của hai từ comment không phải nhằm mục đích tăng views, không nhằm mục đích nói rằng bạn được nhiều người quan tâm và để ý đến. 

Comment là vấn đề rất tế nhị thể hiện tình cảm và sự quan tâm đặc biệt tới nhau, là thông điệp để gửi gắm vào nhau những giá trị tinh thần rất lớn, có thể trao đổi và học hỏi lẫn nhau rất nhiều về cuộc sống chứ không đơn thuần chỉ là những lời đùa cợt, tán tỉnh, tuyên dương nhau . Tình bạn không bao giờ là ảo đến nếu bạn biết sống thật lòng, biết quan tâm, chia sẻ và cởi mở.

Tôi cũng sẽ remove bạn khi cảm thấy hai người không hợp nhau, khi tôi thấy không hề thích bạn, khi bạn và tôi chỉ như hai thế giới hoàn toàn xa lạ. Khi tôi cảm thấy bạn là người có tâm hồn nhạt thếch, viết toàn điều nhố nhăng xằng bậy, comment nhí nhố, và chuyên đi tìm, đi mời gọi người khác vô blog của mình, sưu tầm toàn ảnh nóng đưa lên câu khách. Rất dễ dàng để đánh giá blog của bạn có chất lượng hay không, đánh giá con người bạn thế nào, và cũng chẳng cần phải nuối tiếc khi mất đi một người như bạn cả. Người như bạn thì chỉ thích hợp với những người giống bạn mà thôi, xin lỗi người ấy không bao giờ là tôi. Còn có rất nhiều điều nữa tôi muốn viết riêng cho những người như bạn...
Tôi rất lấy làm phật ý vì mỗi ngày tôi đều bị một số người kiểu như bạn làm phiền, tôiviết những dòng này cho bạn đọc, dù tôi biết người như bạn thì chẳng đọc nó đâu.