7 thg 5, 2010

Cái vòi nước ..

 

Mẹ nhắc 
" An ! con ra xem cái vòi nước tưới hoa ngoài vườn hỏng rồi hay sao mà nó cứ chy nhỏ giọt,không đóng được hết kia kìa"

Ngày ấy mình lười không chịu làm cho xong, kê cái thùng vào đó cho nó nhỏ giọt tí tách kêu như tiếng mưa dột, gõ đều tiếng thời gian trôi ..

Đêm khuya. không gian im ắng tiếng nước rơi nghe rõ  mồn một , bà gọi mình mắng .."con lười thế .. mai sửa đi nhé .. hư quá "


Sáng .. bà gọi vọng vào . An con ra coi nè ..  nước nhỏ tí tách thế mà sáng ra đầy tràn thùng rồi kìa con thấy không?...

Chiều ... nước vẫn nhỏ giọt.Bà trầm ngâm nhắc.khéo... Con thấy đó chỉ là giọt nước nhỏ xíu thôi....Cứ tí tách  thế mà cũng đầy thùng chỉ qua một đêm ..Con biết không ? Tình cảm, lòng nhân hâu của mình nếu vun đắp dù ít ỏi rồi cũng sẽ đầy theo thời gian con à...
Con hiểu mà mẹ ...Thảo nào khi hỏi về ba khi hai người chia tay ... Mình hỏi mẹ còn thương ba không ?  Mẹ mắng "bố con nhà anh ... tôi chỉ thương .. chút xíu thôi ... "

Một chút xíu thôi mà thời gian đã quá dài phải không mẹ .?..


Tối.. mình thấy bà thao thức .."mẹ  lại không ngủ được à ...?"   Bà thở dài nói lãng..
" Sắp hết hè rồi con lại  đi à ?..chán bố con nhà anh "..
Bây giờ  mình về giỗ một trăm ngày .....Mẹ đã mất ....
Trước  hiên nhà  hàng rào dâm bụt xơ xác .Cái vòi nước tưới hoa không ai dùng cũng còn rĩ nước từng giọt như khóc. ... 
Gốc hoa dại mimosa xù tím  gần nước thì xanh um ..
Mình ở xa nhà về mất mẹ buồn khô héo  ...

Nhìn cái vòi nước từng giọt tí tách gõ thời gian mà nhớ mẹ đến tan nát lòng 

Nk hoangan