16 thg 2, 2008

Xuống phố V day



Hình như mình không có duyên với những ngày này , cứ đến những ngày người ta vui, mình lại lạ lẫm với chính mình..xui xẻo xung đột dù mình rất cố gắng ...chắc mình sai điều gì rồi .. Valentine luôn trôi qua cách buồn tẻ.. Xuống phố cứ tới chốt đèn là có một nhóm nhỏ ..chắc là SV khi xe dừng ùa ra với những làn hoa hồng dễ thương ..anh ơi mua cho chị ấy nha? người con trai cầm vội cành hoa nhỏ cười .. phía sau khúc khích đèn xanh mọi người ùa đi ..tiếng cười .. Anh gì ơi ..mình kéo kính che nón ..trời lạnh quá ..sao xe anh hõng à .. xe không hư đâu , anh ngắm mọi người ..yêu nhau mà !!.. cả nhóm cười to .. Duyên ơi mày mời người lữ khách mua hoa hồng sao ??... -Ừ em bán cho anh 3 cành hoa nhé ... cả nhóm lại cười ... Hay anh mua về tặng mẹ với em gái ? V day.... ai lại lang thang một mình ngắm nhìn người ganh tị ha anh?... Lại những tiếng cười khúc khích .. ..Ngày này ai nỡ giận nhau mà mình lại làm người khác giận mình.. nhỏ có những ước muốn bình thường, dễ thương mình không làm nỗi ..xa quá mà..(I'm so sad i don't know what to do i really don't want that day to come. i have no clue what i am talking about . From the beginning i was only playing around with her and now i'm end up getting hurt by her ... what i'm doing ? ) Tôi đi xa, không còn ở cạnh người bạn thân để cùng chia sẻ ngày cô độc đó. một nỗi buồn nặng trĩu .Lại xa một người, mà tôi tưởng rằng có thể mang lại hạnh phúc cho tôi nơi xứ người này, quá nhanh, quá đột ngột và lý do rất bình thường, tôi hụt hẫng, tôi thất vọng và tôi lại cô đơn, tưởng rằng mình sắp có được một tình yêu sau vài năm khép lòng mình lại. ngày mà tôi đã mong đợi, và chuẩn bị sẵn quà ... . Với tôi, tình yêu lại khép lại một lần nữa, và Valentine, lại trở thành ngày cô độc...
(Becareful of whom you give your hear to, because when you give your heart to someone , you give that person the power to hurt you ) Valentine cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác, cũng lạnh lẽo và buồn tẻ như mùa đông muộn ùa về làm mùa xuân thêm lạnh giá...Hoang An Er.

15 thg 2, 2008

thơ Xuân Thi

   


GỌI THU

Ta khát cháy giữa miền biển lửa
Nụ hôn nồng của nắng rát bờ môi
Thèm bay dưới cơn mưa chiều cuối hạ
Để tan mình theo những đóa mây rơi

Về nhé em ơi!
Buông heo may cho tim ta thêm một lần mộng mị
Xoải tay mềm của gió vuốt hồn thơ
Ru dịu dàng cơn mơ, tiếng xạc xào của lá
Khúc thu vàng hoan ca.

Giọt hơi nồng của nắng tan xa
Rót đi em
Màu ngọc da trời vào đôi mắt biếc
Trao yêu thương trong ánh nhìn tha thiết
Phía ta mơ…

Về đi em
Ta chờ
Về đi em
Ta đợi
Thả hồn cao vợi
Ta gọi thầm tên em..


THU GỌI

Chiều chậm rơi, hồn thơ gọi thu
Nắng hối hả ươm vàng mắt lá
Lay heo may giật mình trở giấc
Cánh phượng sau cùng chưa kịp buông.

Anh về đâu về đâu trong hoàng hôn?
Mắt buồn lặng như màu trời chớm bão
Với bàn tay về miền ký ức
Nỗi đau nào chưa tan



NGỠ NGÀNG

Nhẹ vô cùng Anh bước vào thơ
Như heo may chạm vào sắc lá
Có phải mùa thu mang bao điều kỳ diệu?
Nắng bỗng dịu dàng tan trong mắt Em.

Ngoảnh lại sau lưng, ngày hạ đã buông rèm
Mành gió rối se vào trong tóc
Anh ngược thời gian yên ru đời mỏi nhọc
Dành cho Em khoảng lặng của riêng mình.

Thắp nụ cười sáng ánh bình minh
Em chèo ước mơ về bến bờ đã yên sóng gió
Biển vẫn động phương Em ngày bão nổi
Nơi bóng Anh qua, thơ bỗng hóa êm đềm.



DUYÊN CỚ

Bởi vì Anh hay vì mùa thu đến?
Mà trong Em xúc cảm lại dâng trào,
Thu thay lá trải thảm vàng ngõ nhỏ
Em cùng thơ dạo gót êm thật êm.

Tranh xanh thu xanh dịu bóng con đường,
Nơi cuối phố, nắng buông dài tận biển
Cứ mỗi chiều khi hoàng hôn chợt hiện,
Anh lang thang gom kỷ niệm riêng mình.

Cơn giông tan, hoa nắng tỏa yên bình
Cúc bé dại mỉm cười bung nở cánh
Anh miên man trong men chiều chớm lạnh
Em lặng thầm gieo nhịp những vần thơ.

Bởi vì Em hay vì gió chuyển mùa?
Mà mắt Anh dệt màu trời xanh thẳm
Tim hoan ca, nụ cười trong veo nắng,
Dịu dàng Em trong dịu dàng thu…


TỪ ĐÂY...

Và phía trước con đường xa vợi
Một mình em xuôi ngược bên đời
Cơn mưa tạnh, chẳng còn anh đứng đợi
Chẳng thêm một lần lỗi hẹn để mà mong.

Nơi ấy anh về phố có buồn không?
Nắng có nhạt trong bóng chiều hiu quạnh,
Em nhớ đầu thu gió chuyển mùa se lạnh
Anh đừng quên khoác ấm cho mình.

Em vẫn cười trong mỗi sớm bình minh
Trên lối cũ chỉ riêng mình em bước
Khi cô đơn, hình dung anh phía trước
Tự ru lòng, không để trái tim mưa.

Anh có về thăm lại dấu yêu xưa?
Nơi kỷ niệm của một thời thơ mộng
Bóng thời gian qua bao ngày xao động
Chợt thương về một thưở tím chờ mong...




DỊU DÀNG

Mùa diệu kỳ thêu nắng tỏa giấc đêm
Chiều lặng bước, Anh về nghe lá hát
Bão giông tan, thu hiền ngoan ngày xanh trong vắt
Sau phút giận hờn… Em cũng dịu dàng hơn.


"...Hè qua rồi thu lại đến lá rụng thật nhiều lót ngõ nhỏ thật êm cho em về ,  rồi em lại làm thơ ......

…Cuối phố là một con đường dài kéo đến tận bờ biển. Chiều, anh đi lang thang qua đó.  Quán nhỏ có hàng rào dây leo tóc tiên nụ hoa nhỏ xinh xinh…
…Anh tin là em sẽ tìm lại được nụ cười của ngày xưa, trong veo đến lạ...

…Rồi mùa thu sẽ đến cho em làm thơ .. Anh sẽ chép vào ..blog lâu lâu .buồn  đọc thơ dịu dàng nhớ
Lúc mệt đọc thơ vui ..khi.khỏe đọc thơ... trách móc .. lúc thấy đời còn đẹp thì đọc thơ ..dỗi hờn khó tính ... như vậy anh sẽ có  nụ cười.. hài hòa và chịu được ...gió mùa đông bắc ..chợt quay quắt đổi mùa ... rồi anh sẽ được tặng thơ thu giữa hè nóng bức Hà nội...

Trời dần chuyển mùa... rồi lại sẽ sang mùa thu, mùa thu Hà Nội em yêu ..Có lẽ anh cũng cảm nhận được thu trời se lạnh hết nóng bức hanh khô, lá vàng lại rơi đầy ngõ cho em thơ thẫn... Xù tím sẽ được đi học lại bước vào đời thành đạt nhé em .."

HoangAn Er


TRƯỚC BÌNH MINH

Tặng An


Ngày vẫn nắng cháy lên trong tim nhỏ

Ngoài kia đường phố vẫn đông người 

Xe nối đuôi tấp nập, réo còi inh ỏi

Biết nơi xa bạn buồn hay vui.

Lời vẫn nói, từ lâu rồi đã tắt trên môi

Im ắng. Lòng tôi im ắng

Có trút hết đâu, ngôn từ đã cạn 

Tôi mỉm cười, bất lực với không gian.


Thơ có buồn không? Không. Hoa vẫn nở rộn ràng

Chim vẫn hót, ngoài kia chim vẫn hót

Và trời cứ xanh như màu xanh diệu kỳ trong ánh nhìn của bạn

Màu của hy vọng, niềm vui, ơi nụ cười đừng tắt trên đôi môi bạn tôi.



Kìa bình minh đã thắp nắng xanh ngời

Thành phố đã bắt đầu ngày mới

Bạn xuống đường đi, dù hôm nay chẳng có ai đứng đợi

Nhưng có một người đang mỉm cười khi nghĩ về bạn, ở nơi xa…


(27/08/2011)
Xuân Thi  

14 thg 2, 2008

Sợ một ngày em nói yêu anh



 Lương Bằng Quang


Lyric :
Mỗi khi phố kia hiu hắt mưa rơi
Nàng vội vàng bật dù che đi phút giây ấm êm ..
Mà nàng hay nói yêu tiếng mưa
Mỗi khi gió lay lớt phớt qua đây
Cửa sổ nhà nàng đóng ngay..


Cớ sao...Mà nàng hay nói yêu gió thu
Vì vậy nhiều khi bên em
Sợ rằng ngày kia em nói yêu
Yêu anh sẽ tránh anh nhiều
Anh mong em nhớ phút giây ngày xưa
Đôi ta chung bước phố hoa ngập mưa


Đọng lại lần đó chứa chan lời hứa
Không sao ngăn được tình yêu vây quanh
Em như cơn gió lướt qua đời anh
Và rồi từ đó cứ như truyện tranh
Đến phút cuối em vẫn ko ngừng tránh
Dẫu trong tâm trí em yêu mình anh

13 thg 2, 2008

Tết


Hôm nay mùng một tết , ngày tết trôi qua nhộn nhịp .Mình về lặng lẽ trong phòng.. muốn đóng cửa yên lặng một mình ...Tự dưng mình sợ ồn ào náo nhiệt.. sợ lời chúc tụng cừng đờ , khuôn sáo ... rượu mời..

Buổi sáng thắp 1 nén hương thơm cho tổ tiên mùi thơm trầm lan tỏa , chúc lễ tết mẹ, thăm mộ người xưa năm cũ.. Mình là người Việt mà ... Bất chợt nhớ thơ cụ Vũ đình Liên

"Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu, giấy đỏ
Bên phố đông người qua."...


"Năm nay đào lại nở
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?"

Thời gian trôi qua nhanh mình không còn là trẻ con nữa, sao vẫn xao động vụn vỡ . ... hương khói ,ảo ảnh. Ngang qua ngôi mộ chàng trai có di ảnh cười hiền sao anh mất trẻ thế ? Mình thắp cho anh một nén hương trầm dù không biết anh là ai ? Dòng người qua lại kia rồi cũng cuốn hút theo dấu bụi mờ.. như một câu thơ cũa thi sĩ "đốt trái tim trầm gỡi gió hương" lãng đãng khói hương bay ...một năm cuốn hút, thời gian ơi tôi chờ ai đây?

Hoang An Xuân Mâu tí 2008