20 thg 10, 2007

Em về tinh khôi

 

Những mối tình thuở đôi mươi, tự thân nó luôn mang một sức biểu cảm kì lạ: trong veo, ngọt ngào, say mê nhưng mong manh. Ca khúc Em về tinh khôi của Quốc Bảo, với giai điệu và ca từ tuyệt đẹp mỗi khi vang lên luôn đánh thức trong tôi những cảm thức dường như vô hình mà bất tận ấy.

Bờ vai ơi đừng quá nghiêng nghiêng
Đánh rơi buổi chiều thơm ngát
Làn môi ơi đừng quá run run
Lỡ tia nắng hồng tan mất

Xin âu lo không về qua đây
Xin yêu thương dâng thành mê say
Xin cho ta nhìn ngắm lung linh
Từ đáy đôi mắt…rất trong


Đôi khi, ta cảm thấy mình như luẩn quẩn trong cơn lốc của vô vàn những lo toan thường nhật. Đôi khi, ta cảm thấy trái tim mình như một bông hoa dại khờ, bé bỏng lâu ngày thiếu sự tưới tắm của những dòng nước mát lành, ngọt ngào của tình yêu, của nâng niu âu yếm…

Dừng lại một chút, và thử đắm mình trong giai điệu bảng lảng sương khói lãng mạn, trinh nguyên của Em về tinh khôi cũng đủ để sự nồng nhiệt, dịu dàng và tinh tế của trái tim thức dậy. Những câu hát nhẹ nhàng, lắng sâu đó, dường như cũng mang chút gì đó cho riêng ta?

“Bờ vai ơi đừng quá nghiêng nghiêng đánh rơi buổi chiều thơm ngát…”- Có phải lời thì thầm thật khẽ vang lên đâu đây? Thật khẽ thôi, đủ để ta thấy chênh vênh nét chiều nơi bờ vai gầy, đủ để trái tim rưng rưng mong manh về tia nắng mảnh mai đậu trong đôi mắt yêu thương nâng niu đâu đó thoáng chạm làn môi mềm. Chỉ thoáng chạm thôi, để bình yên cho một bờ vai, để bầu xúc cảm trong veo ấy không tan ra như sương khói mong manh, để mê say bay cao bất tận…
Bàn tay em là cánh sen thơm
Ướp trong vùng đêm mái tóc
Nụ thanh xuân còn ấp e nơi
Nét xinh áo lụa thơ ngây


Những người con gái trong các sáng tác của Quốc Bảo luôn mang một vẻ đẹp thánh thiện, thoát tục, như gần mà lại như xa. “Cánh sen”, “nụ thanh xuân”, vừa gợi “sắc” vừa gợi “hương” quyến rũ của một giai nhân từ cõi thiên thai. Chất mộng lung linh toả ra từ ca từ đưa ta phiêu du tới thánh địa thiêng liêng của tình yêu lãng mạn, sáng trong.

Ca khúc Quốc Bảo luôn quyến rũ bởi ca từ trong vắt mà tình tứ như thế. Ta nhớ tới thoáng ngất ngây của kẻ si tình trong Bài tình cho giai nhân: “Em ơi mỗi chiều cuộc đời mỗi xiêu/ Nhưng em mỹ miều lòng ta cứ yêu/ Này ta dệt chiếu chờ em yêu kiều…”
Ở Em về tinh khôi lại là một màu đắm say khác, ấy là sự nâng niu đến vô cùng:

Xin trăm năm em về tinh khôi
Đôi tay ta dang rộng hân hoan
Xin cho ta một khắc reo ca
Vui cùng em…


Dường như mỗi cử động trong bài hát này chỉ là “chạm khẽ” bởi một lòng sợ hãi mơ hồ. Tình yêu mong manh như giọt sương sớm đậu trên cỏ biếc, biết đâu sẽ tan biến rất nhanh trong nắng gió hanh hao


Vì biết đâu cánh mây trắng yêu em gọi mời
Biết đâu gió tha thiết mang em về trời
Biết đâu bỗng em thấy tim ta chật chội
Và em tan đi cùng ánh sương
Biết đâu sớm mai nắng em phơi cuộc tình
Biết đâu sớm mai gió tan cơn mộng lành


Em về tinh khôi đấy... Khúc hát cho bầu trời xanh thẳm ngan ngát gió hương, cho đồng nội mênh mang màu hoa trắng thanh khiết, và cho những vạt áo lụa còn thơm…


Giai điệu bài hát bỗng trở nên gấp gáp hơn, tha thiết hơn. Những nỗi niềm lắng sâu bừng lên mãnh liệt cùng điệp từ “Biết đâu”. Những ẩn dụ trong từng câu hát tinh tế đến xao xuyến. Chúng tựa hồ một sợi lông vũ trắng muốt bay nhẹ nhẹ trong gió, hay giống như một tia nắng mảnh mai. Hình ảnh “con sông thương cạn kiệt” chợt vắt qua trái tim ta nỗi cô đơn chênh vênh

Biết đâu bỗng em thấy sông thương cạn kiệt
Biết đâu bỗng mưa nắng gieo tin buồn phiền
Và em sẽ cất cánh tung trời… hoá thân… sớm mai
Và em sẽ cất cánh phương nào…thênh thang…mây khói…


Tình yêu, có lẽ cũng giống như một dòng sông, bên lở bên bồi, khi đầy khi vơi, khi bình lặng lúc dữ dội? Ngày nào đó, ai biết được rằng sông sẽ cạn dòng yêu thương? Thế nên, mong em, trong khoảnh khắc này, cứ “về tinh khôi”- mang cho ta một chút hân hoan, một chút âu lo lắng đọng thành bản tình ca lãng mạn khiến trái tim miên man.



Biết đâu biết đâu đấy xin em lòng thành
Và xin cất lấy trái tim này…nhớ nhung…phút giây…

Photo: Phạm Mai Châu/Vtc.vn
  source:Nhacvietplus
design : Gif animation  HoangAn

 

18 thg 10, 2007

Tình khúc buồn

Tình khúc buồn ns : Ngô thụy Miên
trình bày :NgọcLan

Em như một nụ hồng cầu mong chẳng lạnh lùng.
Em như một ngày mộng mà ta hằng ngại ngùng,
Sẽ ru ta nghìn nhớ một ngày thoáng mây đưa.
Chuyện tình đã như mơ...

Em như giọt rượu nồng dìu ta vào cuộc mộng. 
Em như vạt lụa đào quyện ta lời thì thào,
Sẽ qua đi ngày tháng tình rồi cũng xa xưa, buồn...
Cuộc tình ngỡ đã xa xưa, đã xanh xao từ thuở nào.
Chợt người đến với tim ta xóa tan đi một mảnh đời.
Cuộc tình quý giá mong manh
Có chơi vơi ngược dòng đời,
Nghìn trùng dòng sông có vui.

Ôi! sao người miệt mài ngày vui nào còn dài.
Ta ưu phiền từng ngày vội chôn cuộc tình gầy,
Chết đi bao lời nói
Rừng nào có sa mưa tình nào sẽ như thơ.
Sao chưa gặp một lần mà nghe tình thật gần.
Xin cho được một lần gọi tên người thì thầm,
Có qua đi ngày tháng trả lại thoáng mây bay buồn...

Cuộc tình ngỡ đã xa xưa, đã xanh xao từ thuở nào.
Chợt người đến với tim ta xóa tan đi một mảnh đời.
Cuộc tình quý giá mong manh
Có chơi vơi ngược dòng đời,
Nghìn trùng dòng sông có vui.
Ôi! sao người miệt mài ngày vui nào còn dài.
Ta ưu phiền từng ngày vội chôn cuộc tình gầy,
Chết đi bao lời nói
Rừng nào có sa mưa tình nào sẽ như thơ.

Sao chưa gặp một lần mà nghe tình thật gần.
Xin cho được một lần gọi tên người thì thầm
Có qua đi ngày tháng, trả lại thoáng mây bay buồn..
.



Ngọc Lan



Beach Boulevard

Từ trung tâm thành phố Huntington Beach, nếu bạn dùng Beach Blvd để đi về phía Nam, đại lộ này sẽ đưa bạn ra biển. Nếu bạn quay về hướng Bắc, sẽ có những món ăn ngon chờ đón bạn ở khu phố Việt.

Nhưng đừng vội rời con đường Beach, bạn à! Vì sau những ngày mưa gió, Cali hôm nay rực rỡ nắng vàng. Bạn hãy cùng tôi đi thăm chốn cũ. Ở đó, vẫn phảng phất một đôi mắt buồn, một giọng hát quấn quýt vấn vương.

Cách biển khoảng 15 phút, góc Beach và Talbert là Good Shepherd Cemetery. Bạn sẽ gặp lại nụ cười dịu dàng muôn thủa của Ngọc Lan từ phần mộ xanh cỏ. Bốn năm về trước, hình hài cô đã được đặt xuống lòng đất với lời cầu nguyện cho cô được ngủ giấc ngàn thu. Cô cháu nhỏ đã hoảng hốt : “Lấp đất lại thì làm sao cô Lan thở được?” Bạn chắc cũng như tôi; tìm những giải thích ổn thỏa và hợp lý nhất cho an lòng người còn sống.

Đối diện với nghĩa trang là Dilday Brothers Mortuary, nơi những người yêu cô đến gặp cô lần cuối bốn năm về trước. Ngày đó mưa sướt mướt khóc than. Căn nhà quàn nhỏ không đủ chỗ, nhiều người đã phải chờ bên ngoài trời mưa. Tình cảnh bối rối đau buồn lắm. Bốn năm qua rồi mà người điều hành Dilday Brothers còn nhớ và nhắc lại chuyện cũ như mới hôm qua. Cách đó vài bước là nơi làm hoa đặt trên áo quan cho Ngọc Lan. Cô chủ tiệm hoa vẫn bé bỏng xinh xắn như ngày nào. Cô vừa lấy chồng vài tháng trước. Chuyện kể họ quen nhau vì hàng tuần chàng đến tiệm cô mua hoa mang qua bên kia đường cho Ngọc Lan.


Gần góc xa lộ 405, có một ngôi làng nhỏ yên tĩnh,một European village. Nơi đây, Ngọc Lan đã đến rất nhiều lần. Khởi đầu vào những năm cuối của thập niên 80, khi cô quay bài “Khi có chàng” Chắc bạn đã thấy cái cột điện thoại màu đỏ ở góc phố.

Cánh cửa vẫn khép hờ hững, tưởng chừng như trong khoảnh khắc, cô sẽ đẩy ra và lao vào vòng tay Hoàng Trọng Thụy. Những cửa tiệm bày bán quần áo, nữ trang. Những con đường gạch đỏ

… Mười mấy năm qua không chút thay đổi. Và quyện giữa những xôn xao của cây lá là tiếng cười, tiếng hát của cô. Dù xa hay gần, mơ hồ hay rõ rệt, vẫn là những âm thanh của một thời hạnh phúc. Vậy mà chỉ qua một lối rẽ, một con đường khác, là một trời đổi thay. Băng ghế gỗ màu xanh cô ngồi với HoàngTrọngThụy khi quay bài “Luân vũ ngày mưa”



… Bạn còn nhớ vẻ mặt của Ngọc Lan trong bài hát? Chiếc ghế bây giờ cũng xanh xao một nỗi đau cam chịu, như cô ngày ấy.
Ít ra cũng phải bảy năm qua rồi, từ lần cuối Ngọc Lan đến đây bằng hình hài của người trần thế. Nhưng bạn có như tôi, nghĩ rằng có những ngày biển xanh nắng vàng như hôm nay, cô rời giấc mộng thiên thu để trở về đây dù bằng một hình thức nào đó? Vì mỗi con đường tôi đi qua, từng lát gạch tôi dẫm lên. Những khung cửa, bức tường, bồn hoa nước phun … cho đến băng ghế ở ngã ba đường đều tràn ngập sự hiện diện của cô.


Tôi biết bạn phải lên đường vì đã quá trưa. Nhưng tôi muốn ngồi lại chiếc băng ghế cô đãtừng ngồi một lát nữa.

Tôi nhớ đến phim “The Shawshank redemption” Có người đàn ông được trả tự do sau mấy chục năm ngồi tù, sống trong căn nhà mà bao nhiêu người trước đó đã sống và đã ra đi. Ông khắc tên mình vào cây xà nhà, nhắc những người đến sau rằng ông đã từng ở đây rồi thắt cổ tự tử vì tuyệt vọng. Tôi muốn bắt chước ghi xuống hàng chữ “Ngoc Lan was here” Nhung tôi không mang tâm trạng như nhân vật trong phim. Ngọc Lan đã từng đến đây, biết đâu cô vẫn và sẽ tiếp tục đến. Những hàng cây đã chẳng reo vui nhảy múa khi nhắc về cô như một người quen thân đó sao?
Bạn sẽ làm gì năm sau vào ngày này? Toi chắc chắn sẽ trở lại đây. Với con đường Beach. Bạn có muốn cùng tôi trở lại vùng kỷ niệm?
Source : iloveNgocLan.com

16 thg 10, 2007

Bức họa

BỨC HỌA



Truyện ngắn  thật cảm động 
 làm An chợt nhớ Hà nội một chút thoáng xưa ..




Khách hỏi về tác giả, về giá bán bức họa. Ông ta như thoáng buồn khi nghe nói bức chân dung không bán. Khách lại tần ngần ngắm tranh. "ừ, đúng là mình đã gặp ông ta ở đâu? Đôi mắt, cái nhìn...?"- hoạ sĩ nghĩ. Lúc sau vẻ cương quyết, khách lại đề nghị mua bức chân dung, tuỳ họa sĩ định giá. Qua những câu lộn xộn, thiếu mạch lạc, và xen vào những câu tiếng Pháp, hoạ sĩ biết ông ta gốc Việt, tha hương hơn năm chục năm rồi, đây là lần đầu tiên về thăm quê hương bản quán. Nghe họa sĩ nói bức họạ gắn với một kỷ niệm, nên không bán, ông khách rất thất vọng. Thời gian trôi đi vẫn thấy khách lặng lẽ ngắm tranh, mắt ông ta còn như nhoà lệ. Hoạ sĩ chợt nhận ra, đôi mắt, cái nhìn của khách giống cụ già trong tranh đến kì lạ. Một lần nữa ông Việt kiều bước về phía hoạ sĩ. Lần này ông ta đặt câu hỏi về người mẫu- chắc bà cụ có uẩn khúc hay hoàn cảnh éo le chăng? Cụ hiện ở đâu? Tại sao hoạ sĩ để vết sẫm trên trán, cần thiết phải tạo mảng màu ấy không? Sao bàn tay cụ già trong tranh nắm gậy vẻ không tự nhiên? Nghe khách hỏi hoạ sĩ ngạc nhiên- ông khách quả có cái nhìn tinh tế, am hiểu hội hoạ. Bức vẽ gần như nguyên mẫu, trên trán, dưới chân tóc bà cụ người mẫu có bớt đậm, ngón tay trỏ của cụ bị tật. Nghe họa sĩ giải thích, thần sắc khách như khác lạ, ông ta hấp tấp hỏi, hỏi nhiều lắm. Hoạ sĩ nhớ: "Bà lão nói tên làng, một cái tên nôm chỉ còn trong trí nhớ người già, tên gì nhỉ...? à đúng rồi... làng Đún..."- Làng Đún... làng tôi đấy! (ông khách nắm tay hoạ sĩ lắc lắc). Tôi về Việt Nam tìm mẹ.

Hoạ sĩ bàng hoàng. Sự trùng hợp hay ngẫu nhiên chăng? Số phận run rủi? Đúng! Đôi mắt bà cụ, đôi mắt ông ta giống nhau đến kì lạ. -"Cụ hiện không nơi nương tựa. Đêm đêm ngủ ở một chân cầu nào đó trong thành phố..." Nghe kể, nước mắt khách chảy dài trên má. Hơn 50 năm trước họ xa nhau. Hoàn cảnh túng đói người mẹ để lại đứa con còn đỏ hỏn, đi Hải Phòng làm vú nuôi, lấy tiền nuôi con và gia đình. Hơn năm sau bỗng người làng đồn, bà đã chết, đồn bà làm lẽ ông chủ buôn nước mắm bà làm vú nuôi ở nhà ông ta. Chuyện đồn về làng đến sợ. Chẳng ai rõ ra sao, nhưng chuyện lâu rồi, bà không có tin về làng là sự thật. Người chồng và đứa con cũng rời làng. Số phận xô đẩy đến mức họ trôi dạt đến tận xứ người, một đồn điền giữa hòn đảo nơi đại dương mênh mông, quê hương là phía mặt trời lặn. Trước lúc nhắm mắt nơi đất khách, ông bố trăng trối cho con:Về quê hương tìm mẹ. Người con chính là vị khách ngoại quốc. Bao công sức ông mới tìm ra làng Đún. Giờ chẳng ai gọi tên ấy nữa. Làng khác xưa rồi, không như lời bố ông trăng trối. Dân làng ít người biết chuyện gia đình ông hồi đó. Sau này bà mẹ có trở lại. Cái đận đói bốn lăm chết vãn làng, lại bước vào cuộc chiến tranh, mỗi người ly tán một phương, biết sao số phận của nhau! Không chồng, không con, không cả họ hàng gần gũi, bà chẳng quay về làng lần nào nữa.

Ông khách ngoại quốc lang thang khắp thành phố, đêm đêm tới các chân cầu mái hiên tìm mẹ. Thỉnh thoảng ông lại quay về phòng tranh, thẫn thờ nhìn bức họa. Trước bức chân dung khách lầm rầm như là tâm sự. Nhìn vào mắt khách họa sĩ biết, đứa con lạc mẹ kia, dù khó khăn đến đâu cũng sẽ tìm thấy mẹ. Xúc động, hoạ sĩ tặng bức chân dung cho khách. Đời nghệ sĩ của mình, nhiều lần tặng tranh, bán tranh, đây là lần trao tranh cho người ông thấy thanh thản nhất. Phần đời của ông có người giữ gìn, trân trọng.



 

 
 

 - Kìa bức tranh đâu rồi? Gã lái tranh sững sờ khi không trông thấy bức họa.
- Bố nói vô giá, không bán. Chắc có kẻ trả hơn con. Bố đá bao nhiêu? Năm hay bảy vé?


- Tôi tặng. - Tặng?... Con không nghe nhầm chứ(?) Bố già lẩm cẩm rồi. Vài chục vé đấy. - Vài chục vé thôi à?


Ông họa sĩ cười. Ngày ngày vẫn thấy họa sĩ trầm ngâm ngắm cảnh hồ, nhìn dòng đời qua lại. Trong mắt ông thấy cả sự hy vọng, đợi chờ. ý tưởng bức họa mới đang hình thành trong ông: một sáng, cảnh hồ yên tĩnh, rặng cây ven hồ đổi màu xanh biếc, những tia nắng ban mai chiếu rọi, cụ già tóc trắng bạc, người con trai dìu mẹ bước, nét mặt ông ta rạng rỡ. Họa sĩ chợt nghĩ, ai là người được nhận?

Trọng Huân

14 thg 10, 2007

Anh nè

Anh nè .!.Ừ anh nghe em nói đi....

Em thích mưa lắm đấy. Em thích mỗi khi mưa được lang thang ngoài đường, em để mưa táp vào mặt ướt đẫm, thấy man mát và dễ chịu. Nhưng em vẫn thích hơn nếu anh đi cùng em mỗi lần mưa như thế. Em sẽ ngồi sau nhí nhố nói cười đọc thơ về mưa trong khi anh thì nhăn nhó vì mưa to quá. Mình sẽ dừng xe ở đâu đó để trú mưa anh nhé, chờ ngớt mưa lại đi tiếp, . Em ước được cùng anh đi tiếp con đường mưa...
Này anh, em thích gió lắm đấy. Ngày gió em thích ngồi ở đâu đó thật rộng và hút gió, ngồi nghĩ miên man, để gió cuốn đi những lo toan trong đầu và em lại ước được bay lên. Nhưng em sẽ thích hơn nếu anh rảnh và đưa em đi dọc đường về gió mát .., em sẽ không thấy cô đơn vì anh đang ở rất gần. Và nếu anh bận, em chỉ cần một tin nhắn để biết "anh nhớ em, gió gợi nhắc đến em nhiều như là mưa vậy"...

Này anh, em thích mùa đông lắm đấy. Mùa đông lạnh ơi là lạnh. Trông em xấu xí trong cái áo bông , đội cái mũ len màu trắng và quấn khăn thật dày trông như một con gấu bông. Lạnh thế mà vẫn ra đường nhé, ước một chút gió, ước một chút mưa, kiếm một hàng kem ngồi nhâm nhi và nhớ anh, dù chỉ là nhớ những lời ngọt ngào nhẹ như gió thoảng .. Em sẽ đến đánh thức anh bằng một bàn tay lạnh cóng, em sẽ phá giấc ngủ của anh để anh phải nhớ em nhiều hơn những lời ngọt ngào chứ.

Này anh, em thích anh lắm đấy. Em thích anh hơn cả mưa, hơn cả gió, hơn cả nắng và hơn cả mùa đông. Nhưng hãy để cho em giữ kín điều này cho riêng em, như một bí mật nho nhỏ vậy. Bởi em sợ một ngày anh sẽ biến mất, khi chẳng có gì là mãi mãi trong cuộc đời này thì hãy cho em một bí mật nho nhỏ để em tin anh đang đứng chờ em ở cuối con đường mưa em đang đi...

source: Blogger (er.)