27 thg 10, 2007

Bồ công anh




Yêu nè.... không iu nè...iu nè... " Em làm gì thế ....?" .." Ứ anh An làm em giật cả mình ..Em đang đếm đài hoa bay Bồ công anh ",
.... Em đếm chi vậy ..?
.....Thì em coi thử anh có thương em không á !
...... Thương chớ sao không ? còn em thì sao ?
Để em xem ... có nè không nè ...có .. hi hi hi hi có á....." Vậy là em có thương anh ..."
...Còn anh có thương em không ?
Nhỏ nắm một nắm đài hoa Bồ công anh rồi thả bay theo gió .. lại đếm... có nè ...không nè ... có nè .."..ahhhhh !! hu hu... Ứ chịu ! "....gì vậy em? ..." anh không thương em "... có mà " Ứ chịu ."... Hay em thả một lúc hai .. đài hoa ...?? " Ứ anh không thương em .".." Mà nè ! sao em tin lạ thế ? anh nhớ là người ta ngắt từng cánh hoa Hồng mà" ..." Ứ ! em không thích thế. hoa Hồng ngắt ra hỏng hết ...còn Bồ công anh mình thả ra theo gió, nó nảy chồi cây non "...."À nhỏ tinh tế thật ."
Thời gian trôi nhanh, bây giờ nhỏ có người khác, trước nhà vẫn còn bụi hoa bồ công anh mọc hoang không ai hái nữa cứ đến thời gian gió thổi hoa bay trắng xóa.... xa dần ..
" Sao hoa mà Bồ công anh không có mùi thơm hả anh ?" " Có chớ thơm mùi cỏ thoang thoảng đó " "...Ứ anh gạt em mùi hoa tóc tiên"...Ừ hoa dại ...không có mùi quyến rũ phải tự bay xa ...

Tối ngồi một mình trước hiên nhà nhớ chuyện cũ , thời gian cứ trôi nhanh ..chuông gió thì thầm ..chuông nhà thờ đổ vang vang trong gió.... người ta bắt đầu cho một ngày mới... " mình lại nhớ chuyện cũ....." sáng rồi sao? vừa đau , vừa lạnh ....
HoangAn Nk

26 thg 10, 2007

Cuối thu

Anh chẳng tin rằng mùa thu đẹp nhất
Không bóng Em, thu vô vị lạ lùng
Nắng có thấy Em nơi miền xa lắc
Gửi giùm Anh một khoảng thu nhớ nhung
(ST)


Đêm nay, cũng lại là một buổi đêm, khi ngồi một mình trong căn phòng nhỏ này, bất giác cảm thấy hơi lạnh ùa vào cửa sổ… Cơn gió của mùa đông… Chút se lạnh của khí trời đang chuyển mùa… Vậy là mùa đông đang đến… Lần này là những cảm nhận rất rõ, mùa đông đang đến thật gần chứ không còn mơ hồ như trước đây…

Thời gian thấm thoát trôi qua, ngoảnh đi ngoảnh lại, đã là cuối thu... Mùa thu rất đẹp. Đẹp nhưng không dễ cảm nhận được. Phải những ai yêu cái khí trời thoang thoảng gió, yêu cái nắng dịu nhẹ của tháng 9 mới có thể cảm nhận rõ mùa thu nơi đây… Mùa thu qua đi, nhường chỗ cho một mùa đông giá lạnh đang đến. Một mùa đông không hẳn là đông ở cái thành phố chỉ có hai mùa mưa nắng này.

Khoảnh khắc cuối thu làm tôi nhớ lại những điều đã qua…

Bên tai là bản nhạc Valses êm dịu, cảm thấy lòng mình chùng xuống… Khẽ chạm tay vào ký ức đã ngủ quên, cảm xúc đang rung lên thành những cung bậc, những cung bậc không rõ ràng nhưng lại chất chứa bao điều chưa kịp nói ra…

Tôi đã quyết định từ bỏ những điều mình yêu thích, những thứ quen thuộc, những thứ đã gắn bó với tôi … Buồn lắm… Nhưng không còn cách nào khác… Không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi buồn như thế này, khi bất chợt nghĩ lại mọi chuyện, nghĩ đến quyết định của mình…khoảng thời gian yên bình và hạnh phúc…

Chợt nhớ quá thời còn là sinh viên, với biết bao kỷ niệm, với những tiếng cười in dấu trên khắp nẻo đường chúng tôi ngang qua… Và cả những giọt nước mắt. Giọt nước mắt khóc cho những dại khờ, khóc cho những nông nổi, khóc cho những yêu dấu… Đôi khi nỗi nhớ làm tôi mềm lòng, muốn quay trở lại từ đầu, muốn được quay về với quá khứ, với những ngày xưa, để có thể níu giữ lại những khoảnh khắc ấy “Chỉ ở đây thôi, mãi ở đây nhé. Và đừng đi đâu cả…”

Rồi một buổi sáng thức giấc, chợt nhận ra rằng hạnh phúc mà ta đang có quá đỗi mong manh… Những gì tôi đã từng quá chắc chắn, quá tin tưởng giờ bỗng trở nên lung lay trước mọi thay đổi của cuộc đời…

Quá khứ làm tôi đau lòng quá… Trong một buổi tối như thế này, vào những ngày gió chuyển mùa như thế này… Có thể quay lại được không, ngày xưa ơi ? Trôi qua là một quãng thời gian dài dằng dặc. Hạnh phúc đã có tưởng chừng chẳng thể mất đi, nhưng rốt cuộc, đã không giữ lại được gì cả, đành nhìn nó trôi qua từng giờ từng khắc, rồi cảm thấy mình bất lực, cảm thấy mình có lỗi thật nhiều…

Giá mà có thể làm được điều gì đó, tôi sẽ làm…
Giá mà có thể quay trở lại nồng nàn và vẹn nguyên như ngày xưa, tôi sẽ quay trở lại…
Giá mà…

source : net

23 thg 10, 2007

Mãi mãi off line


Trời lại mưa, những cơn mưa đầu mùa làm tôi nhớ tới hồi mới gặp anh trên mạng. Thưở đó mùa mưa cũng vừa mới đến, còn tôi thì mới biết truy cập Internet... Những cuộc trò chuyện trên mạng đã làm cho tôi cảm thấy mình gần gũi anh hơn. Mỗi sáng, sau khi tỉnh giấc, công việc đầu tiên tôi làm là kết nối với Internet, đánh thức anh bằng phím Ctrl+G, buzz anh một cái rồi hét toáng: “Dậy thôi, sáng rồi”. Anh cười và trả lời bằng một cú buzz tương tự: ”Dậy rồi”... Thời gian cứ thế trôi qua, lần nào gặp anh offline, tôi cũng buzz anh một cái vào sườn và nói: “Nhìn anh offline ngộ hơn online nhiều”. Dù chuyện gặp nhau online và offline càng ngày càng thường xuyên hơn nhưng tôi vẫn không bỏ thói quen buzz anh mỗi sáng. Mỗi lần thấy tên anh trong danh sách bạn bè đang online, tôi cảm thấy thật dễ chịu. Ba năm sau ngày chúng tôi gặp nhau, anh chuyển công tác về tỉnh. Mỗi sáng, dù không còn thấy tên anh trong danh sách bạn bè đang online, tôi vẫn buzz anh một cái... Mỗi lần, từ tỉnh về offline với tôi, anh đều buzz tôi một cái vào trán: “Em làm tràn cái offline list của anh đó”... Thế rồi có một ngày, người thân của anh báo với tôi rằng không bao giờ anh còn có thể online được nữa, anh đã mãi mãi offline. Tôi nhận tin đó trong bàng hoàng. Tôi bỏ thói quen online mỗi sáng ngay khi vừa tỉnh giấc, để không buzz rồi gọi anh thức nữa, anh đang yên giấc mà... Sáng ấy, đúng vào ngày kỷ niệm chúng tôi biết nhau, tôi online, định buzz anh như một cách tưởng niệm người đã khuất thì bỗng nhiên tên anh trong danh sách bạn bè đang online sáng lên, tim tôi muốn ngừng đập khi thấy anh buzz tôi: “Tuy anh không còn có thể online để trò chuyện với em như trước nữa nhưng anh vẫn muốn nhắc - Dậy đi em”. Kèm cú buzz đó là một thông báo nho nhỏ cho biết đó là dịch vụ tự động nhắn tin theo lịch. Tôi đã khóc, cho anh, cho tôi và cho cả những buổi sáng online gọi nhau thức dậy. source : internet

22 thg 10, 2007

Mưa


free fireworks animationfree fireworks gif clip art

Mưa

Anh biết không mưa lại về nữa đấy
Phố đông người em vẫn thấy bơ vơ
Ngồi đếm mưa, em đếm nỗi trông chờ
Ở nơi ấy chắc anh giờ đang ngủ

Sài Gòn buồn những đêm trời mưa lũ
Chỉ mình em trên lối cũ đi về
Gió cuốn mưa làm lay động hàng me
Anh cứ ngủ, đừng lo gì anh nhé !

Bao mùa mưa em của anh vẫn thế
Anh chớ buồn thân phận kẻ tha hương
Em biết anh cũng mang sợi tơ vương
Cũng cô độc đi trên đường mưa vắng

Nghĩ đến nhau để quên từng giọt đắng
Thời gian trôi làm bạc trắng đầu xanh
Chỉ còn mưa và em vẫn chờ anh
Chắc bên ấy anh bây giờ cũng lạnh ...

thơ : Ng Tang Binh