30 thg 7, 2013

Nhà xưa


Về căn nhà xưa thêm buồn phiền, sau nhiều năm ra đi mình có được gì  ?

Ngày về về quê mẹ, sau hơn mười năm tha phương. Căn nhà xưa , khu vườn cũng đã thay chủ mới. Về mà như lang thang vô hướng. Mình đi về đâu? Nghe đắng chát đến tận cổ họng… bước đi trên con đường xưa, nghe tuổi thơ réo gọi về những ngày xưa cũ. Nghe văng vẳng trẻ con nô đùa ngày hè. Cái đuôi con diều giấy bị gió cuốn đi và mắc trên ngọn cây, gió đùa lất phất… vẫy chào hay khóc với mình kia ...

Mồ mẹ xanh cỏ, bám đầy dây leo và bụi bặm. Khóc cho sự ơ thờ của mình, mười năm tình phai nghĩa tận. Chuyến về lần này sao buồn quá đỗi, mà mười năm ra đi cũng đâu có vui gì. Hay chăng đó là sự trừng phạt cho một thời dại khờ nông nổi? nhìn quê đang trước mặt đây mà lòng trĩu nặng.

“Nhà là nơi cuối cùng ta về, khi không còn nơi nào để đến sau những giông bão đời người. Mẹ là người cuối cùng dang tay đón ta, khi ta không còn ai che chở”.

Điều đó đối với mình không còn nữa. Bởi quê đang ở đây mà không phải là quê, nhà đang ở đây mà không phải là nhà, mẹ đang ở đây mà mình không thể khóc òa với Mẹ. Thật là đau khổ khi phải đối diện với những thứ cảm xúc chợt đến. Cái gì cũng đã xa xôi, chối từ, vĩnh biệt…

Oh !Ai đó xúc cảm giống mình cùng nỗi niềm cung bậc năm cũ .
Để gió cuốn đi , để gió cuốn đi
Bạn ơi đừng ốm mãi như mình nha .

Dalat ngày về



  Cái đau khổ của con người là nhớ nhưng phải giả vờ quên, đa đoan nhưng giả vờ khờ dại, nặng mang mà vẫn biết mình sống ơ thờ lạnh nhạt...

Đoản khúc về những điều đôi khi ta quên lãng.





Ta có ngờ đâu,
Mùa đông về nhanh đến vậy
Héo khô cây hoa giấy
Bông cúc vàng tàn phai.

Ta có ngờ đâu,
Giọt nước mắt lăn dài
Muộn mằn, tiếc nuối,
Cho một thời theo đuổi
Những điều viển vông.

Ta có ngờ đâu,
Kí ức giữa hư không
Chợt quên, chợt nhớ
Đôi khi ta e sợ
Những điều đã qua.

Ta có ngờ đâu,
Kỉ niệm vỡ òa
Ngọt ngào, ngây ngất
Tình yêu là có thật
Khi ta đã để mất đi.

Ta có ngờ đâu,
Một người vội chia ly
Một người ở lại,
Cuộc tình dài mãi mãi

Aki Kokoro