7 thg 5, 2015

Dư âm




Dư âm 
Phan Xuân Thi
(1985 – 2014).

Có gì trong cơn gió chiều nay
Em lặng lẽ nghe tim mình thấm lạnh
Có phải đông về không báo trước ?
Anh xa rồi hơi ấm hóa mong manh.
Có gì trong câu hát chiều nay ?
Em lặng lẽ ru mình trong kỷ niệm
Có phải lòng anh dâng nỗi nhớ
Nên gửi tình trong câu hát không tên.
Có gì trong ánh mắt thân quen
Đang lạc giữa dòng người trên phố
Em thảng thốt nghe tim mình đập vội
Thoáng mắt buồn có phải của người xưa ?
Có gì đâu, gió vẫn lặng chiều mưa
Có gì đâu trong dư âm câu hát
Phố vắng anh vẫn không hề đổi khác
Chỉ em buồn, em tưởng tượng xa xôi.

2 thg 5, 2015

Có phải em mùa thu Hà nội





 Tự tình thu 
   Phan Xuân Thi
Thu Hà Nội lạc hồn vào đất lạnh  
Nắng nhạt vàng, sắc lá cũng gầy hao  
Nỗi nhớ như sương chợt hóa thành mỏng mảnh
Con dế buồn ứ nghẹn khúc đồng dao
Em vẫn đi về qua phố nhỏ  
Hoa sữa thơm vương nhẹ vai mềm
  Bước thu lặng trong chiều không bóng nắng
Có nỗi niềm không thể gọi thành tên
Em nhớ  
Em quên
 Em gói hết ân tình chất đầy túi gió
 Không trao ai, em cất lấy riêng mình  
Nơi tận cùng con tim, chưa một lần lay khẽ  
Đợi một ngày thức dậy đón bình minh
Giọt hồng lung linh nghiêng nghiêng mắt nắng
 Em trải lòng, gom nỗi nhớ tràn ngăn  
Dành tặng riêng anh một chút hồn thu lặng
 Để ánh mắt cười ru ấm một đời thơ…


23 thg 1, 2015

Ngày hôm qua



Em đã đi đoạn đường không anh,
Đã nghe tim mình chật chội.
Thời gian đã trôi quá vội,
Đánh rơi lại dửng dưng… Buồn!

Đã quen đoạn đường không anh,
Quán café xưa giờ lạ.
Em hết còn như chiếc lá,
Thôi hờn, thôi giận vu vơ.

Đã qua một thuở làm thơ,
Về anh, tình yêu em đợi.
Hoài niệm đã xa vời vợi,
Tựa như mộng đẹp bên đời.

Ngày hôm qua đã đi qua,
Em thôi buộc mình ở lại.
Chỉ duy một điều mãi mãi
,Rằng anh có thật trong đời!
Quỳnh Phương