11 thg 6, 2008

thơ Quỳnh Phương

 

KHÔNG KHÓC
Em không khóc nghĩ mình là chiếc lá,
Cứ chao nghiêng rồi ngủ giấc an lành.
Dù đêm dài dù rạng sáng bình minh,
Dù mưa đổ cũng không xanh lần nữa...
-(QP)



CHIẾC LÁ

Em đâu khác gì một chiếc lá xanh,
Nương nhờ cây rồi tựa mình vào gió.
Có đôi lúc em thấy mình bé nhỏ,
Anh chẳng ở gần để em gởi mong manh.

Là lá trên cành em được mấy lần xanh
Hay mượn giọt sương được một lần thanh thản?
Rồi một lúc ngày chẳng còn ánh sáng
Tự nép mình và ngã dưới bóng đêm.

Chẳng dám mong cho cuộc sống dài thêm,
Em quá mỏng manh để trở thành có thật?
Em chưa từng có nên chưa từng đánh mất?
Chiếc lá bình thường làm sao dám ước mơ?

Lá trên cành đành mang phận bơ vơ,
Đều vô nghĩa nếu thốt lời trách móc.
Thà em đau một lần dù khó nhọc,
Nhưng qua đêm dài sẽ thức dậy bình yên.

30.01.09
Quỳnh Phương


TRĂNG...

Anh đã bao giờ ngồi ngắm một vầng trăng?
Khi khuyết, tròn làm bận lòng con nước.
Thứ ánh sáng hão huyền ai biết được,
Sẽ vụt tắt khi nào, sẽ bừng sáng bao lâu…


Nhưng đã hẹn thề, anh sẽ chẳng biết đâu,
Em mãi đợi đến cuối đường hạnh phúc.
Dù chờ đợi một điều không có thực,
Vẫn ủi an mình đừng suy nghĩ mông lung.


Ai thử hỏi lòng hai chữ “thủy chung”,
Vầng trăng sáng cũng dịu dàng như thế.
Vầng trăng khuyết cũng dịu dàng như thể,
Mọi lỗi lầm đều có thể biện minh…


Nếu ngày mai em chỉ có một mình,
Em tự nhủ chẳng buồn phiền chi nữa.
Nước thủy triều khi đầy khi cạn nửa,
Trăng khuyết, tròn sao so được lòng anh...

10.01.2009
Quỳnh Phương




EM VÀ MÙA AN LÀNH

Mùa Giáng Sinh bởi Sài Gòn không tuyết,
Em đâu cần nhóm lửa sưởi đêm đông.
Và phố phường đêm ấy chẳng lặng không,
Em đâu phải hát một mình lặng lẽ...

Mà cũng bởi Sài Gòn không vắng vẻ,
Em đâu cần xuống phố kiếm bình yên.
Dẫu vẫn ước nhiều cho giấc mộng vẹn nguyên,
Mùa an lành quá, ai cần thêm hạnh phúc?

Nếu số phận đếm theo từng giây, phút...
Mùa Giáng Sinh này đã cuối hay chưa?
Nếu tâm hồn đã thả hết vào mưa...
Sao phải tiếc mùa Giáng Sinh cằn cỗi?

Và người ta vẫn thường xin cứu rỗi,
Họ luôn tin rằng tội lỗi được thứ tha.
Nhưng con người trên mặt đất quá bao la,
Làm sao xóa hết những chất chồng duyên, nợ?

Giáng Sinh Sài Gòn chẳng có hoa tuyết nở,
Em cũng chẳng hề mong đợi mùa đông.
Mùa an lành dẫu là có hay không,
Em vẫn sẽ yêu anh nhiều như thế.

22.12.2008
Quỳnh Phương




'It's Christmas in my heart when I'm with you, no matter where we are or what we do.



 

..



BÀI TÌNH CA SÓNG, BIỂN

Em vô tình đọc thơ tình Sóng, Biển
Biển là tình đầu của Sóng phải không anh?
Sóng đi xa để tìm kiếm chính mình?
Biển ở lại nguyện chung tình với Sóng?

Gió đêm về trên Biển mỗi mùa đông,
Biển lại khóc một mình bên bờ cát.
Trăng không đủ làm chạnh lòng nước bạc
Nhưng vỗ về cả mặt biển bao la.

Và thế rồi Biển đổi khúc tình ca,
Mang nước mắt vỡ tan vào bờ đá.
Lời hẹn Sóng, Biển gởi từng chiếc lá,
Mượn gió nồng chuyển đến những hàng dương.

Sóng một mình đi, đi hết bốn phương
Khi dừng bước chợt nhớ tình ca Biển.
Sóng có thật vẫn chưa quên lời hẹn?
Sao ra đi Sóng chẳng hứa quay về?

Rồi một ngày khi qua hết cơn mê,
Sóng bạc đầu rẽ quay về chốn cũ.
Có phải chờ đợi là điều đẹp nhất trong Vũ trụ?
Kể cả khi con Sóng chẳng chung tình?

Biển đau lòng uống cạn mấy bình minh,
Khi xanh huyền bí, khi thét gào dữ dội
Và ngọn Sóng kia lẽ nào vô tội?
Chung thủy chỉ là mãi mãi đợi sao anh?

11/12/08
Quỳnh Phương

Source: Quynhphuong_ad'sblog
(Thơ tác giả tặng và cho phép đăn
g)
ER

Không có nhận xét nào: