18 thg 10, 2007

Ngọc Lan



Beach Boulevard

Từ trung tâm thành phố Huntington Beach, nếu bạn dùng Beach Blvd để đi về phía Nam, đại lộ này sẽ đưa bạn ra biển. Nếu bạn quay về hướng Bắc, sẽ có những món ăn ngon chờ đón bạn ở khu phố Việt.

Nhưng đừng vội rời con đường Beach, bạn à! Vì sau những ngày mưa gió, Cali hôm nay rực rỡ nắng vàng. Bạn hãy cùng tôi đi thăm chốn cũ. Ở đó, vẫn phảng phất một đôi mắt buồn, một giọng hát quấn quýt vấn vương.

Cách biển khoảng 15 phút, góc Beach và Talbert là Good Shepherd Cemetery. Bạn sẽ gặp lại nụ cười dịu dàng muôn thủa của Ngọc Lan từ phần mộ xanh cỏ. Bốn năm về trước, hình hài cô đã được đặt xuống lòng đất với lời cầu nguyện cho cô được ngủ giấc ngàn thu. Cô cháu nhỏ đã hoảng hốt : “Lấp đất lại thì làm sao cô Lan thở được?” Bạn chắc cũng như tôi; tìm những giải thích ổn thỏa và hợp lý nhất cho an lòng người còn sống.

Đối diện với nghĩa trang là Dilday Brothers Mortuary, nơi những người yêu cô đến gặp cô lần cuối bốn năm về trước. Ngày đó mưa sướt mướt khóc than. Căn nhà quàn nhỏ không đủ chỗ, nhiều người đã phải chờ bên ngoài trời mưa. Tình cảnh bối rối đau buồn lắm. Bốn năm qua rồi mà người điều hành Dilday Brothers còn nhớ và nhắc lại chuyện cũ như mới hôm qua. Cách đó vài bước là nơi làm hoa đặt trên áo quan cho Ngọc Lan. Cô chủ tiệm hoa vẫn bé bỏng xinh xắn như ngày nào. Cô vừa lấy chồng vài tháng trước. Chuyện kể họ quen nhau vì hàng tuần chàng đến tiệm cô mua hoa mang qua bên kia đường cho Ngọc Lan.


Gần góc xa lộ 405, có một ngôi làng nhỏ yên tĩnh,một European village. Nơi đây, Ngọc Lan đã đến rất nhiều lần. Khởi đầu vào những năm cuối của thập niên 80, khi cô quay bài “Khi có chàng” Chắc bạn đã thấy cái cột điện thoại màu đỏ ở góc phố.

Cánh cửa vẫn khép hờ hững, tưởng chừng như trong khoảnh khắc, cô sẽ đẩy ra và lao vào vòng tay Hoàng Trọng Thụy. Những cửa tiệm bày bán quần áo, nữ trang. Những con đường gạch đỏ

… Mười mấy năm qua không chút thay đổi. Và quyện giữa những xôn xao của cây lá là tiếng cười, tiếng hát của cô. Dù xa hay gần, mơ hồ hay rõ rệt, vẫn là những âm thanh của một thời hạnh phúc. Vậy mà chỉ qua một lối rẽ, một con đường khác, là một trời đổi thay. Băng ghế gỗ màu xanh cô ngồi với HoàngTrọngThụy khi quay bài “Luân vũ ngày mưa”



… Bạn còn nhớ vẻ mặt của Ngọc Lan trong bài hát? Chiếc ghế bây giờ cũng xanh xao một nỗi đau cam chịu, như cô ngày ấy.
Ít ra cũng phải bảy năm qua rồi, từ lần cuối Ngọc Lan đến đây bằng hình hài của người trần thế. Nhưng bạn có như tôi, nghĩ rằng có những ngày biển xanh nắng vàng như hôm nay, cô rời giấc mộng thiên thu để trở về đây dù bằng một hình thức nào đó? Vì mỗi con đường tôi đi qua, từng lát gạch tôi dẫm lên. Những khung cửa, bức tường, bồn hoa nước phun … cho đến băng ghế ở ngã ba đường đều tràn ngập sự hiện diện của cô.


Tôi biết bạn phải lên đường vì đã quá trưa. Nhưng tôi muốn ngồi lại chiếc băng ghế cô đãtừng ngồi một lát nữa.

Tôi nhớ đến phim “The Shawshank redemption” Có người đàn ông được trả tự do sau mấy chục năm ngồi tù, sống trong căn nhà mà bao nhiêu người trước đó đã sống và đã ra đi. Ông khắc tên mình vào cây xà nhà, nhắc những người đến sau rằng ông đã từng ở đây rồi thắt cổ tự tử vì tuyệt vọng. Tôi muốn bắt chước ghi xuống hàng chữ “Ngoc Lan was here” Nhung tôi không mang tâm trạng như nhân vật trong phim. Ngọc Lan đã từng đến đây, biết đâu cô vẫn và sẽ tiếp tục đến. Những hàng cây đã chẳng reo vui nhảy múa khi nhắc về cô như một người quen thân đó sao?
Bạn sẽ làm gì năm sau vào ngày này? Toi chắc chắn sẽ trở lại đây. Với con đường Beach. Bạn có muốn cùng tôi trở lại vùng kỷ niệm?
Source : iloveNgocLan.com

Không có nhận xét nào: