6 thg 8, 2008

Yêu anh ngày gió


* YÊU ANH NGÀY GIÓ
thơ QP
Chợt dịu dàng hơn cả buổi bình minh,
Ngày gió - Em yêu anh ngày gió...
Mơ ước về những điều không thể có,
Bình minh mơ màng một buổi chiều xa.

(Giọt xa xăm ơi, chớ có vỡ oà
Để em lại yêu anh trong ngày gió.)

Hoa quỳnh trắng giấc đêm còn nặng nợ,
Mượn giọt mưa để có cớ úa tàn.
Giọt xa xăm vòng quanh mắt vỡ tan,
Em bất chợt nhớ anh nhiều hơn gió.

Ngày gió - Em yêu anh ngày gió,
Không mặt trời nắng vẫn cứ xanh.
Giọt xa xăm sẽ về với mong manh,
Và anh sẽ trở về trong ngày gió...


* YÊU ANH NGÀY NẮNG




Mình hẹn nhau vào một ngày nắng nhé
Khi bầu trời trong vắt chẳng gợn mây
Để nghiêng đầu em núp dưới vòm cây
Em hạnh phúc biết mình đang chờ đợi.


Ngày nắng đẹp bầu trời cao vời vợi
Em yêu anh - Ngày nắng đẹp trong đời
Mắt lấp lánh hơn những điều anh nói
Trong giấc trưa, kìa chú sẻ mơ màng...

Ngày nắng - em yêu anh ngày nắng
Vẩn vơ buồn... vơ vẩn dõi xa xôi
Dưới vòm cây nắng đọng lại bờ môi
Như muốn hỏi "Sao hẹn nhau ngày nắng?"

Nhớ anh vào một ngày chang chang nắng
Chờ đợi là mây còn anh sẽ là mưa
Em sẽ là những gì tình yêu muốn
Yêu anh vào ngày nắng được không anh?
QP








NẮNG CỦA EM
Nơi mặt trời ngày ngày đến và lên
Nắng - thuỷ tinh là những điều khác biệt
Cái nắng chiều mà cũng ấm lòng da diết
Thuỷ tinh rạn nơi nào, mảnh vỡ cứa vào tim?

Em lấy điều gì minh chứng niềm tin?
Em không thể giữ nắng vàng trong tay nhỏ
Nắng sao nắng cứ dịu dàng hơi thở
Em biết làm gì cho nắng hết chông chênh?

Hoàng hôn hết rồi, nắng ngừng lên
Nơi không anh, em còn gì mong đợi
Một bờ vai, một tiếng cười xa vợi?
Nắng mới dịu dàng, cho em thấy bình yên.

Anh đợi điều gì tương tự trong em?
Khi nắng anh ngày càng mong manh dễ vỡ
Điều gì anh - điều gì em còn nhớ
Sao vô cùng như nắng vỡ hoàng hôn

(Quỳnh Phương)









CHẬP CHỜN

Em rồi có xa anh...
Chập chờn rồi sẽ tắt
Giống như khi nhắm mắt
Quanh mình toàn bóng đêm?

Khuya rồi sẽ dài thêm,
Tiếng thở dài cố nén
Chập chờn như ngọn nến
Chập chờn như tim em...

Xin gió cứ êm đềm...
Xin mưa đừng qua ngõ...
Xin nắng đừng vội tỏ...
Cho em đừng vội quên...

Có gì là vô biên
Giữa thời gian đang sống?
Giật mình trong giấc mộng
Em buông tay...
chập chờn...

(Quỳnh Phương)



Một thi sĩ đã phải kêu lên :"...Không có gió ! Chim lấy gió đâu mà về tổ . Tôi lấy đâu mà làm thơ. Em lấy đâu mà đọc những bài thơ tôi viết ?..."

Không có nhận xét nào: